HTML gọi là ngôn ngữ chỉ vì nó gồm các tập hợp nhỏ các nhóm hai đến ba chữ và các từ mà bạn dùng để quy định kiểu dáng như nét đậm hoặc nghiêng. Nếu biết tiếng Anh, chắc bạn cũng suy ra được ý nghĩa của đoạn code đó. ta hãy viết thêm một phần và chú Vui tươi, hiếu chiến và thường ở tuổi vị thành niên, Musk's những dòng tweet trong quá khứ cho thấy anh ấy đã sử dụng mạng xã hội như thế nào để xây dựng hình ảnh công khai của mình như một tỷ phú dũng cảm không sợ bị xúc phạm. Em biết cách để viết lên một bài hát. Tuy nhiên, để viết một bài hát hay em chưa. Anh nghĩ em cần thêm thời gian để trau dồi". Còn với nhạc sĩ Dương Khắc Linh, anh cũng đồng tình với quan điểm của Châu Đăng Khoa: "Giọng của em chưa đủ để hát bài này". Gái gọi ÁNH NGỌC; ÁNH NGỌC là em hàng đã qua xác minh tại VUA GÁI HÀ NỘI nên checkerviet có thể được hoàn tiền theo chính sách nếu các dịch vụ không như đăng ký.; PASS CHECK: Đọc pass VGHN-163 để đặt dịch vụ Đặt phòng: Khi di chuyển quá 30 phút mới tới điểm hẹn thì hãy gọi lại cho ÁNH NGỌC trước khi lấy phòng 3. GIẤY GHI CHÚ. Cũng tương tự như thẻ và sổ tay từ vựng tiếng Anh, giấy ghi chú cũng có thể dùng như một phương tiện ghi chú tiện lợi và có tính lưu động cực cao. Tận dụng những tờ giấy ghi chú nhỏ để nhắc nhở bằng cách dán chúng vào bất kì đồ dùng nào gần Xin đừng gọi "em" bằng… chiến tranh chống Mỹ Em đau khổ dường nào khi bị các anh gọi không đúng tên em. Trước hết, em muốn gợi nhắc nhở để may ra các anh sống lại chút tình đồng cảm mà thấu hiểu cho nỗi lòng em ròng rã từ 50 năm qua. Các anh thử tưởng tượng Một Số Khái Niệm Về Lập Trình Và Ngôn Ngữ Lập Trình. Hãy chọn phương án ghép đúng . Hợp ngữ là ngôn ngữ. A. mà máy tính có thể thực hiện được trực tiếp không cần dịch; B. có các lệnh được viết bằng kí tự nhưng về cơ bản mỗi lệnh tương đương với một hrod. Tác giả Yên Đan AmberThể loại Ngôn Tình, Hài Hước, Hiện ĐạiGiới thiệuMọi chuyện sẽ như thế nào khi chồng cũng là thầy giáo đang đứng lớp của? Oan trái hơn khi họ lại vì hôn ước hai gia đình mà phải về chung một nhà. Một cô gái xinh đẹp với tuổi đời rất trẻ và tính cách đầy nhiệt huyết. Một "ông chú" chững chạc, trưởng thành được xem như đã trải qua một phần ba cuộc đời. Liệu hai con người khác biệt ấy có thể dung hòa? Liệu tình yêu giữa họ có nảy nở? Phải chăng một ngày suy nghĩ của cô về "ông chú" có thể thay đổi? Tất cả sẽ có hồi đáp trong bộ truyện này! Với sức ép dữ dội từ phía gia đình cô không còn cách nào khác đành chấp nhận với điều kiện tổ chức lễ cưới nhưng cô sẽ không mời hay cho bất kỳ người bạn nào biết. Cô không muốn bạn bè biết cô đã có chồng khi mới học lớp 12. Cô tự nhủ sẽ khiến con trâu già đó chán nản cô và cuối cùng là sẽ ly hôn...Ngày thành hôn của hai người đã diễn ra một cách tốt đẹp, trông cô hôm nay chẳng khác gì một công chúa bước ra từ tranh vẽ \- đẹp hoàn mỹ...Cô chính thức trở thành gái đã có chồng. Cả hai được gia đình hai bên mua tặng một căn nhà xinh xắn và đầy đủ tiện nghi cực kỳ phù hợp dành cho vợ chồng son. Đêm đầu tiên, vừa về đến nhà cô đã vội thay ngay áo cưới ra rồi leo lên giường nằm ngủ. Anh cũng leo lên giường choàng tay qua ôm cô thì cô la toáng lên rồi lấy gối đập loạn xạ\- Biến thái! Dê sòm! Già háo sắc! Anh nắm tay cô lại kéo cô sát vào người anh nhìn cô chăm chăm \- Em nói ai háo sắc! Em nói ai già! \- Tôi nói chú đó! Bỏ ra coi! Đồ già dê! \_ Cô không ngừng giẫy giụa. \- Tôi không có già nghe!\_ Anh siết chặt cổ tay cô. \- Già mà không chịu người ta nói già! Ảo tưởng! \_ Cô xéo sắc.\- Được! Tôi sẽ cho em thấy tôi già nhưng làm rất được việc! Dứt lời anh đè cô xuống nhưng cô liên tục đạp chân lung tung và....\- Uiiiiiiiii!\_ Anh ôm lấy chỗ đó nhăn ngồi dậy cười hả hê rồi trừng mắt nhìn anh \- Cỏ non này phun thuốc trừ sâu nhiều lắm! Trâu già mà còn muốn gặm thì tới chừng mất giống đừng có trách. Nói rồi cô ôm gối xoay mặt đi chỗ khác ngủ ngon lành. Anh nhìn cô tức giận hét lên \- Em chờ đó! Để coi tôi "trị" em như thế nào! \- Chú cứ tự nhiên! Làm sao mất giống luôn thì làm! \_ Cô vẫn nhắm mắt nằm im trả lời. ❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇Kỳ thi tốt nghiệp cô đạt điểm cao và đỗ vào trường đại học mà cô hằng mơ ước nhưng giờ đây nó trở thành nỗi ám ảnh mỗi khi đến trường vì anh chính là thầy dạy ngoại ngữ sẽ đứng lớp của cô. Nhìn thời khóa biểu mà cô cảm thấy như trời đất sụp đổ, một giọng nói trầm áp vang lên, anh điềm đạm bước vào phòng \- Sao hả vợ của anh! Em đã chuẩn bị tinh thần để hợp tác cùng người "thầy" này chưa ? \- Chú im đi! \- Em sợ à ? \_ Anh cười nham hiểm.\- Sao tôi phải sợ chú chứ! Tiếng anh của tôi cũng đâu tệ! Để coi chú làm gì được tôi!\- Em làm như tôi ác lắm vậy! Tôi vốn công tư phân minh nên em khỏi lo! \- Hy vọng vậy à nghen! \_ Cô nói giọng đanh đá. ❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇.......Tại trường đại học đứa con gái trong lớp đang bị chết mê chết mệt từ khi thầy anh văn bước vào lớp. Con nhỏ ngồi bên cạnh cô luôn miệng \- Lớp mình may mắn thật! Được thầy Khắc Du dạy ngoại ngữ. Thích chết đi được. Cô nhìn nó mà tròn mắt vì sa mạc lời, cô không chút biểu cảm đáp\- Tao thấy bình thường mà, có gì hot đâu! \- Cái con nhỏ này! Mày có biết thầy Khắc Du dạy cực kỳ giỏi đã vậy còn độ đẹp trai thì miễn bàn. \_ Nó chống cằm ra vẻ tương tư.\- Ờ...t thấy ổng già rồi mà mày mê làm gì! \- What?! Già? Mày nghĩ sao vậy Ly? Thầy mới có 30 tuổi chứ nhiêu! Đàn ông tuổi 30 là siêu chuẩn rồi! Đang nghe con bạn bà tám thì bỗng giọng nói quen thuộc cất lên \- Em Tần Nhược Ly lên bảng làm câu này cho tôi! Cô bước lên bảng cầm lấy cục phấn, anh nhìn cô nở nụ cười nham hiểm. Sau khi cô về chỗ anh kiểm tra lại bài trên bảng rồi lắc đầu.\- Câu này làm sai! Các em phải chú ý học vào vì đã đại học rồi chứ không còn nhỏ nữa đâu! Và chú ý nhìn bảng chứ đừng có nhìn thầy suốt như ai kia rồi lên bảng làm sai nhe! Cô ngồi phía dưới cố kiềm chế cơn thịnh nộ và nhủ lòng khi về nhà sẽ cho hắn nát như tương \-" Đồ trâu già! Tôi lo ngắm nhìn chú hồi nào? Vậy mà bảo là công tư phân minh?! Công tư như cục phân thì có!". Chưa kịp làm gì cô thì y như rằng cô la toáng lên rồi giẫy giụa đủ kiểu. Anh phì cười buông cô ra rồi nhìn cô.\- Em đâu phải cá thiếu nước sao giẫy dữ thế? \- Đồ biến thái! Chú muốn tới vậy thì tự mà tìm cách giải quyết chứ đừng có đè tôi ra! Đúng là trâu già! \- Ý em là tôi nên tìm một người phụ nữ nào đó?\_ Anh khép nhẹ mi mắt liếc nhìn cô đầy nham hiểm. Cô bỗng ngây người và cảm thấy khó chịu khi nghe anh nói vậy nhưng miệng vẫn không chịu thua \- Tùy chú thôi! Tôi không bận tâm tới việc của chú! \- Em chắc chứ! \- Dĩ nhiên! \_ Cô nghênh mặt.\- Vậy thì được thôi!\_Anh chậm rãi kéo dài từng chữ.❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇.....Tại trường đại học con gái trong lớp vây quanh bàn của cô hỏi tới tấp \- Hôm giao lưu mày được thầy Khắc Du nắm tay dẫn xuống sân khấu luôn chứ! Ganh tị quá đi! \- Tao thấy bình thường, có gì đáng ganh tị! \_ Cô đáp tỉnh bơ. \- Biết bao nhiêu đứa ước được như mày mà không được! Đúng là ngốc! Một đứa khác mơ mộng\- Nếu tao biết thầy sẽ giải cứu học trò như vậy thì hôm đó tao đã xung phong lên sân khấu rồi! Biết đâu sẽ được nắm tay thầy...\- Mà lúc đó tụi tao thấy thầy đưa mày vô phòng học, hai người có nói gì với nhau không? \_ Đám con gái nhìn cô ra vẻ dò xét. \- Không có! \_ Cô lạnh lùng. Đang xôn xao thì anh bước vào bắt đầu tiết học, thời gian gần đây cứ khi tới tiết của anh cô lại trông chờ anh và tim cô lại đập mạnh. Cô ghét cảm giác này, để anh không phát hiện cô đã cố tỏ ra lạnh lùng với anh hết mức có ra chơi cô đang vui vẻ ăn kem cùng đám bạn ở gốc cây trong sân trường thì tụi bạn bỗng bàn tán rồi chỉ tay về phía hàng lang phòng giáo viên.\- Nhược Ly, mày nhìn kìa! Thầy Khắc Du đang trò chuyện vui vẻ với cô Ngọc Linh dạy ngữ văn kìa! Cô bất ngờ khi nghe tụi bạn nói vậy, vội quay sang nhìn thì thấy anh đang nói cười cùng cô giáo Linh xinh đẹp, họ còn ăn bánh cùng nhau, tuy vậy cô vẫn thản nhiên.\- Có gì hot đâu! \- Thầy Khắc Du nổi tiếng đó giờ là lạnh lùng. Hầu như không ai bắt gặp thầy cười đùa với phụ nữ dù đó là học trò hay giáo viên. Vậy mà hôm nay lại thân mật với cô Linh, hay hai người họ...\- Đủ rồi! Chuyện của người ta tụi bây để ý làm gì! \_ Cô tức giận bỏ vào lớp. ❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇Về đến nhà mặt cô hậm hực không thèm nói chuyện với anh, anh đã nhận ra cô đang bực tức chuyện gì đó nhưng nếu anh mềm lòng cô sẽ được nước làm tới nên anh cố lạnh giọng hỏi \- Em sao vậy? Ai làm em bực gì hả? \- Mặc xác tôi! \- Tôi quan tâm nên hỏi em thôi! Không cần tôi quan tâm thì tôi khỏe! \- Chú...Chú đi ra khỏi phòng cho tôi! \_ Cô hét lên.\- Sao tôi phải đi! Đây cũng là phòng của tôi mà! \_ Anh cũng đâu vừa tức giận vì nghĩ đến chuyện lúc chiều, bỗng cô nhớ ra điều gì đó vội bước đến hộc bàn lấy một món đồ cầm trong lòng bàn tay nắm chắt lại rồi đi đến trước mặt anh cười thủ đoạn.\- Tôi nói lại lần cuối! Chú có ra ngoài không? \- Tôi cũng nhắc lại lần cuối! Phòng này cũng là của tôi, em đừng mơ tôi sẽ bước ra! \- Được! Do chú muốn chứ không phải tại tôi ác tôi nhe! Nói rồi cô cầm tay anh và nhẹ nhàng đặt lên một con gián bằng nhựa trong y hệt như thật, anh cúi đầu nhìn trên lòng bàn tay của mình và hất con gián xuống đất rồi bay như tên bắn lên giường ôm gối la làng \- Trời má ơi con quỷ gián! Con yêu nghiệt ác ôn khốn khiếp! Thấy anh sợ như vậy cô rất hả hê, nhặt con gián lên cười tươi bước đến giường. \- Chú ơi gián đáng yêu quá nè! \- Tránh xa tôi ra! Ác phụ! \- Chú nói ai ác phụ? \- Cô chứ còn ai nữa! Sao cô biết tôi sợ gián! Làm ơn đem con gián đi đi! Gớm quá! \- Mẹ của chú kể cho tôi nghe về tuổi thơ của chú nên tôi biết chú là chúa sợ gián. Đàn ông cao to mà sợ con gián có chút xíu! Há há. \- Giờ cô có đem con gián đi chỗ khác không hả! \- Tôi không đem đi đó! Chú làm gì tôi hả? \_ Cô dí con gián vào sát mặt hốt hoảng đến ngất xỉu nằm bất động.\- Nè! Chú đùa như thiệt vậy! Tỉnh vậy đi! \_ Cô khều nhẹ vai anh. Thấy anh vẫn không chút phản ứng cô bắt đầu thấy lo.\- Chú xỉu thiệt hả! Nè chú ơi! Có con gián bé xíu thôi mà sao ngất luôn rồi! Cô ngồi xuống cạnh anh lay lay người anh mà anh vẫn im re nằm im, cô bắt đầu hoảng sợ thật sự, đưa tay lên mũi anh thì thấy anh không...còn thở...\- Nè chú ơi! Tôi xin lỗi chú mà! Tôi không nghĩ chú sợ gián tới mức đứng tim tắt thở vậy đâu! Tôi còn trẻ lắm không muốn ở tù, chú mau tỉnh lại đi! Chỉ cần chú tỉnh lại chú muốn tôi làm gì cũng được mà! \_ Cô ôm anh khóc nức nở. Ai kia được cơ hội tựa đầu vào ngực cô đang rất vui sướng từ từ mở mắt nở một nụ cười khoái chí, thỏa mãn... Tim cô phút chốc bỗng nhói lên bởi câu nói của anh, phải chăng anh muốn rời xa cô ? Vẻ mặt của cô trùng xuống buồn bã không chút che giấu. \- Tự lo cho bản thân ? Ý của chú là sao chứ ? Anh vẫn điềm tĩnh cẩn trọng băng bó vết thương cho cô... \- Chẳng phải lúc nãy em nói muốn ly hôn ? Cô chợt nhớ lại lời nói lúc nãy, một thứ cảm giác khó chịu đến tột cùng đang dâng trào trong lòng cô. \- Tôi...tôi nói gì thì chú cũng làm theo sao ? \- Em thấy hạnh phúc thì tôi sẽ làm! Lời nói dứt khoát không chút do dự đó của anh khiến cô nghẹn ứ cổ họng, chưa bao giờ cô có cảm giác muốn níu giữ ai như níu giữ anh lúc này, cô không muốn anh rời xa mình dù một chút... \- Tôi không hạnh phúc... \- Phải...vì em không hạnh phúc khi ở bên cạnh tôi nên tôi sẽ buông... \- Tôi không hạnh phúc khi sống thiếu chú! \_ Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Anh thật sự rất bất ngờ trước câu nói của cô, anh không nghĩ rằng cô sẽ thốt ra bất kỳ câu nói ngọt ngào đối với anh vì chẳng phải cô rất ghét anh sao. Anh ngồi lại rất gần cô, hai tay anh chống ngang hông cô rồi mỉm cười dịu dàng. \- Em vừa nói gì, tôi nghe không rõ ? Thấy anh đang ở khoảng cách rất gần mình như vậy, tim cô đập nhanh liên hồi, mặt cô có lẽ cũng đỏ ửng cả lên nhưng với ánh nến mờ ảo như vậy chắc anh không nhận ra đâu... \- Chú không nghe rõ thì thôi vậy...\_ Cô xoay mặt về hướng khác né tránh ánh mắt của anh. \- Trông em lúc này rất đẹp! \_ Anh đưa tay vuốt má cô. Cô ngây người nhìn anh, cứ như thế này cô sẽ gục ngã trước anh mất... \- Chú làm tôi nhột đó! \_ Cô đẩy tay anh ra. Anh nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay cô rồi áp môi mình vào môi cô, cô bất ngờ cố đẩy anh ra nhưng chỉ vài giây cô đã bị cuốn hút vào nụ hôn của anh. Anh cắn nhẹ lên môi cô khiến cô có chút đau mà nhăn mặt...Lưỡi của cả hai quấn lấy nhau, anh khiến cô bắt đầu cảm thấy khó thở, nhận thấy điều đó anh tiếc nuối rời khỏi môi cô... \- Chú làm tôi xém ngạt thở rồi! \_ Cô trách móc nhìn anh. Anh đưa tay vén tóc cô rồi thì thầm vào tai cô \- Em hãy gọi chú bằng anh đi! Cô đưa mắt có chút bối rối nhìn anh \- Tôi...tôi quen gọi chú là chú từ khi còn nhỏ rồi... \- Nhưng giờ anh là chồng em, em phải gọi bằng anh! \- Thì cũng phải từ từ tôi mới sửa được... Anh ôm lấy eo cô kéo cô về phía anh, anh ôm cô vào lòng \- Em không được gọi anh bằng chú nữa có nghe chưa!\_ Anh xoa đầu cô. \- Nhưng tôi...à em...thôi bỏ đi. Thấy không thuận miệng chút nào! \_ Cô ngước mắt nhìn anh. \- Vậy thì thôi! \_ Anh buông cô ra. Anh xoay người sang hướng khác không ôm cô nữa, cô thấy anh như vậy cũng cảm thấy không vui chút nào, cô nắm lấy áo anh lay lay... \- Chú giận sao ? Em xin lỗi chú mà! Anh nghe cô năn nỉ mình như vậy trong lòng vô cùng vui sướng, vốn dĩ anh chỉ định thử liều lĩnh giả vờ giận cô xem thế nào vì hôm nay anh thấy cô rất ngoan và có vẻ đã thể hiện tình cảm với anh nhiều hơn, không ngờ cô nghĩ anh giận mình thật và điều khiến anh bất ngờ hơn cả là cô còn năn nỉ anh nữa chứ, nếu cô không năn nỉ anh thì anh sẽ là người làm lành trước như thường lệ thôi. Nhưng điều anh ấm ức là cô vẫn chưa chịu cô gọi một tiếng anh, đúng là cứng đầu thật mà... \- Xưng em nhưng vẫn gọi anh bằng chú! \_ Anh vờ lạnh lùng. \- Từ từ em mới sửa được, chú cũng biết từ nhỏ em đã gọi chú quen miệng như vậy rồi giờ đùng một cái bắt em gọi khác đi em thấy không quen mà...Đừng giận em... Anh đang quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy vẻ mặt của cô nhưng chắc trông đáng yêu lắm đây, anh khẽ cười mãn nguyện... Trời lúc này đã khuya, cô đang chìm đắm đến tận cùng nỗi đau, cô cứ nhìn ngắm ảnh của anh rồi vô thức thì thầm \- Chú quay về đi, em sẽ ngoan, sẽ nghe lời chú. Chú muốn được nghe em gọi chú bằng anh mà...mau quay về để nghe em gọi đi...đừng bỏ em lại một mình... Trong khoảng khắc dằn xé nỗi đau cô bỗng cô nhận được một cuộc gọi điện thoại. Người bên đầu dây bên kia là Đình Trân, cô ta bảo muốn gặp cô ngay lập tức. Cô ta nhắn địa chỉ quán cafe nơi hẹn gặp cô, cô cũng phần nào đoán được chuyện Đình Trân muốn gặp cô có liên quan đến tai nạn của anh. Khi cô đến nơi Đình Trân đã có mặt ở đó, cô ngồi xuống điềm tĩnh xem Đình Trân muốn nói gì. Nhưng khi ngồi đối diện với cô ta ở khoảng cách gần thì cô bỗng nhận ra rằng Đình Trân đang...khóc. Cô ta cúi khẽ mặt, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, bờ vai run rẩy cất giọng \- Cô...biết chuyện anh...Du rồi đúng không Ly ? Cô làm ơn nói với tôi rằng tin tức ấy không đúng, không phải sự thật! Tôi xin cô,... Cô không mấy ngạc nhiên trước thái độ hiện giờ của Đình Trân vì cô hiểu rõ tình cảm cô ta dành cho anh hoàn toàn là thật lòng. Vì quá yêu anh nên cô ta mới bày mưu hãm hại cô hết lần này đến lần khác. Cô cũng muốn khóc như cô ta vì lòng cô cũng đau nhói như cắt nhưng dường như nước mắt của cô sau bao ngày tuôn trào đã dần cạn kiệt, bây giờ cô không thể khóc được. Cô thở dài lấy chút bình tĩnh an ủi người phụ nữ trước mắt \- Chị bình tĩnh lại...tất cả mọi người ai cũng đã rất sốc khi tiếp nhận tin xấu ấy nhưng giờ ngoài chờ đợi chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Ánh mắt Đình Trân bỗng sòng sọc nhìn cô, mắt cô ta đỏ hoe, việc cô ta không chấp nhận hiện tại hiện rõ trên khuôn mặt đang nhìn cô đầy tức giận. Cô ta lớn tiếng \- Cô có phải là vợ anh ấy không vậy hả ? Sao cô có thể bình thản như vậy trong khi chồng cô không rõ sống chết, đồ đàn bà vô tình! Vậy mà tôi còn nghĩ rằng cô rất yêu anh ấy! Cô đưa mắt mệt mỏi nhìn cô ta, lời cô nói như một cái tát với mặt Đình Trân trước lời chửi rủa vừa rồi \- Vậy chị muốn tôi phải làm gì ? Khóc, những ngày qua tôi khóc cạn rồi. Đau khổ, chưa một giây phút nào từ khi biết tin mà tim tôi không đau. Chờ đợi, chưa một giây phút nào tôi ngừng chờ đợi và hy vọng kỳ tích. Giờ tôi phải như thế nào, chị đau một thì tôi đau cả ngàn lần nhưng gào thét lên thì được gì ? Có giúp anh ấy có trở về không ? Hay tôi phải đi theo anh ấy chị mới thấy đó là đúng ? Mà...tôi cũng đã nghĩ đến việc đó...nhưng vì cha mẹ nên...tôi không thể... Những điều cô vừa nói khiến Đình Trân trùng xuống. Cô ta nhìn cô, có lẽ rằng cô ta đã nhận thấy được vẻ hốc hác và gầy đi của cô chỉ trong vòng vài ngày, cô ta đã hiểu rằng cô cũng đã đau khổ ra sao. Cô ta cúi mặt nói khẽ \- Tôi...tôi xin lỗi...do lúc nãy tôi quá kích động và...tôi quá ích kỷ...Ly...tôi xin lỗi...vì tất cả những gì tôi đã gây ra cho cô... \- Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi...bây giờ tôi chỉ hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện... Cả hai bắt đầu cởi mở với nhau hơn, khi trò chuyện cùng nhau họ như phần nào giảm bớt nỗi đau giằng xé trong lòng. Chưa bao giờ họ lại trò chuyện gần gũi với nhau chân thành như thế, mọi ân oán như chưa từng tồn tại... \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Tiếp tục những ngày sau đó cô vẫn không đến trường học, cô không thể nào bước vào trường với tâm trạng như bây giờ. Đã tròn một tuần kể từ ngày anh mất tích nhưng cô vẫn chưa nhận thêm thông tin gì khả năng từ phía cảnh sát. Hôm nay cô quyết định sẽ đi ra ngoài cho khuây khỏa vì cứ ở mãi trong nhà cô nhìn đâu cũng thấy hình bóng của anh, nơi đây có quá nhiều kỷ niệm đẹp của cả hai. Cô đi dạo phố, mua những món ăn vặt, đi dạo công viên nhưng không tài nào làm cô ngừng nhớ về anh. Cô cố gắng đi đến tận khuya mới về nhà, chưa bao giờ cô cảm thấy buồn tẻ khi quay về căn nhà ấy đến thế. Cuối cùng thì cô cũng về đến nhà, nhưng cô lại vô cùng ngạc nhiên khi căn nhà lại sáng đèn, rõ ràng lúc chiều trước khi ra khỏi nhà cô đã tắt hết đèn rồi mà. Cô nhanh chóng mở cửa bước vào nhà, phòng khách vẫn trống trải không có ai nhưng sao lòng cô lại hồi hộp, tim đập liên hồi. Bước chân cô nhanh chóng đi đến phòng ngủ, cô vội mở cửa phòng ngủ ra thì...vẫn không có ai cả. Cô buồn bã ngồi xuống giường, chẳng lẽ là do cô nhớ lầm chăng, nhưng không thể, cô nhớ rõ cô không hề mở đèn khi ra khỏi nhà. Bỗng ánh mắt của cô sáng rực lên khi cô thấy chiếc vali quen thuộc của anh được đặt ngăn ngắn ở góc phòng. Chưa kịp nghĩ ngợi gì thì hình dáng quen thuộc của ai đó đang mặc một bộ đồ ngủ từ phòng tắm bước ra, cô nghe tiếng động liền quay ra bước sau thì bất ngờ khi anh đang hiện diện trước mặt cô. Cô vui mừng đến rơi nước mắt, cô tự cắn chặt môi mình thật đau xem có phải cô đang mơ không. Nhưng anh nhanh chóng bước về phía cô, anh mỉm cười ôm cô vào lòng, bây giờ thì cô chắc chắn rằng cô không hề nằm mơ, đây chính là sự thật. Cô ôm chặt lấy anh như thể sợ anh sẽ biến mất thêm một lần nữa. \- Mấy ngày qua chú ở đã đâu ? Chú có bị thương không? Chú có biết em lo cho chú lắm không ? Sao chú không liên lạc với em ? Anh khẽ xoa đầu cô, đưa tay lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn, mỉm cười ngắt mũi cô \- Em biết nhớ anh rồi sao ? Nãy giờ em đi đâu mà khuya như vậy mới chịu về? \- Chú vẫn còn giỡn được sao ? Em đi ra ngoài để bớt nghĩ về chú. Chú có biết em đã đau khổ như thế nào khi biết tin chuyến bay của chú gặp nạn... \- Thật ra...anh không tham gia chuyến bay đó... Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh \- Chú không tham gia ? \- Đúng vậy...sau khi anh hoàn thành xong hồ sơ ở trường thì anh di chuyển đến sân bay nhưng khi đến đó thì anh phát hiện ra sợi dây chuyền em tặng cho anh đã biến mất. Anh không thể đợi khi quay về mới tìm kiếm vì như vậy khả năng tìm được sẽ rất thấp nên anh đã bỏ vé máy bay khi chỉ còn 30 phút nữa là khởi hành... Cô quá bất ngờ trước những gì anh vừa nói, cô nhẹ nhàng hỏi \- Sợi dây chuyền đó...quan trọng với chú như vậy sao ? Anh véo má cô \- Tất nhiên rồi, là em tặng anh, hơn nữa đeo sợi dây chuyền ấy đi xa anh cảm giác phần nào như có em bên cạnh. Khi anh quay lại trường tìm kiếm thì sợi dây chuyền rơi ngay trước cổng trường, không hiểu do trùng hợp hay sao nhưng sau khi anh quay lại sân bay thì máy bay cũng vừa cất cánh nên anh đành chờ thêm 3 tiếng mua vé đi chuyến bay sau. Vì anh không muốn em lo lắng nên đã không báo với em. Cô khẽ đưa tay nâng mặt dây chuyền anh đang đeo trước ngực \- Em không ngờ dây chuyền em tặng chú lại giúp chú tránh khỏi kiếp nạn này! Anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô đang đặt trước ngực anh \- Anh cũng rất bất ngờ, có lẽ ông trời đã phù hộ cho anh! Bỗng cô giật tay lại nhìn anh hờn dỗi \- Vậy sao chú không gọi điện cho em ? Chú có biết một tuần qua em sống khổ sở thế nào không ? Anh ôm chầm lấy cô giải bày \- Anh xin lỗi...không phải anh không muốn liên lạc với em mà do anh bị lấy cắp điện thoại ngay khi vừa xuống sân bay. Sau đó anh đã đến khách sạn nhờ người ta cho mượn điện thoại nhưng do vấn đề mã vùng nên anh không gọi được cho em. Sau đó anh cố gắng liên lạc với em những ngày sau đó nhưng đều không được. Rồi anh phải tập trung lo cho hội nghị vì không còn cách nào khác nên đành để em lo lắng...anh xin lỗi. Cô bỗng mỉm cười nhìn anh, cô đã hiểu rằng những ngày qua anh phải vất vả như thế nào. Anh bỗng đặt tay lên môi cô vẻ mặt đầy gian tà \- Hình như lâu rồi anh chưa hôn em ? Trông em ốm đi nhiều, bây giờ anh về rồi, anh sẽ nuôi em thật tốt. Không để em đau buồn nữa. Cô bỗng đỏ mặt nhìn anh \- Biến thái! \- Bây giờ mà em vẫn nói anh biến thái? Dứt lời anh hôn cô say đắm, cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngào sau bao ngày xa cách. Họ đã có một đêm mặn nồng bên nhau thật hạnh phúc. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Mọi người ai nấy đều mừng rỡ khi biết tin anh vẫn bình an vô sự. Đình Trân cũng đến thăm anh và xin lỗi anh vì những chuyện cô ta đã gây ra, sau đó Đình Trân đã quay trở lại Mĩ với gia đình. Khi cô đau khổ Khánh Minh cũng hỏi han cô rất nhiều và hẹn gặp cô để tâm sự nhưng cô từ chối vì không muốn trong lúc chồng mình chưa rõ ra sao mà cô lại hẹn gặp người đàn ông khác dù cho cuộc gặp gỡ hoàn toàn trong sáng. Sau khi biết anh đã trở về bình an thì Minh cũng đã đến nhà thăm anh cũng là thăm người thầy của mình. Minh rất mừng vì cô đã vui vẻ hạnh phúc trở lại dù tình cảm cậu dành cho cô vẫn không thay đổi. Cô được thực hiện ước mơ đi sang 5 nước du lịch để tiếp thu, học hỏi những điều hay về lĩnh vực thời trang của nước bạn. Nhưng cô không đi một mình mà có cả anh đi cùng. Đây được xem là chuyến du lịch dài hạn của cả hai kể từ khi cưới nhau. Khi cả hai đang ngồi trên tòa nhà cao của một nhà hàng lớn với khung cảnh rất lãng mạn, anh điềm đạm nói \- Em cứ muốn gọi anh bằng chú vậy hoài sao ? \- Ý chú là sao ? \_ Cô vờ hỏi anh. \- Em thừa biết mà! \_ Anh nhíu mày nhìn cô. Cô khẽ cười nhìn anh \- Anh thì anh...em biết rồi... \- Em biết gì ? \_ Anh hỏi cô đến cùng. \- Em sẽ gọi chú bằng anh! \_ Cô khẳng định. \- Thật không ? \- Thật...Anh không tin em sao ? \- Anh tin rồi! \_ Anh nựng má cô. Nói rồi cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngào, môi đan môi giữa khung cảnh tuyệt đẹp. Hai người họ đã có một kết thúc thật đẹp, cặp đôi cứ ngỡ không thể hòa hợp với nhau nay lại hết lòng yêu nhau và vì nhau. Sự chân thành của anh đã được đền đáp và tình yêu của họ cũng vì trải qua bao chuyện mà thêm đậm sâu. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai thì sự chân thành thủy chung sẽ đưa họ đến bến bờ hạnh phúc. \ The End\

hãy gọi chú bằng anh